Thần Phục III

Chương 9: Bừng tỉnh mộng cũ




Chương 9: Bừng tỉnh mộng cũ

Hắn mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ có hắn, có Sở Dịch Thần, và rất nhiều người nữa.

Bọn họ vẫn là bộ dáng thời niên thiếu, cởi bộ đồ thể thao để sang một bên, trên sân bóng rổ tranh nhau một trái bóng, mồ hôi trên trán dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.

“Không chơi nữa, mệt chết mất.” Hắn ném quả bóng qua một bên, thở dốc ngồi xuống cạnh sân bóng. Người nọ lập tức cũng ngồi xuống cùng hắn.

Có nữ sinh đã cầm đồ uống hai tay dâng cho hắn, khẩn trương đỏ mặt, một bộ dáng kích động. Hắn không nhận, có tình đoạt chai nước khoáng vừa mở của người bên cạnh, ùng ục ùng ục uống hết một nửa. Sau đó cười tủm tỉm nghiêng đầu nói: “Dịch Thần, nếu cậu cũng đối xử với nữ sinh tốt như đối với tôi, sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng đưa nước cho cậu đấy.”

“Không cần.” Anh đáp.

“À mà, hình như cho đến giờ cậu vẫn chưa từng tức giận với tôi thì phải.”

“Vì sao phải tức giận với anh?”

“Tôi lấy nước của cậu, cả giày số lượng có hạn, máy chơi game, chữ ký của ngôi sao bóng đá, cả xe máy của cậu nữa... A, tính ra tôi lấy của cậy cũng không ít đồ đâu.”

“Không sao.”

“Cậu thật ra rất rộng rãi.” Hắn bỗng nhiên có chút tò mò, “Dịch Thần, có thứ gì mà tôi lấy của cậu sẽ khiến cậu tức giận không?”

Đối phương im lặng nhìn hắn một lát, nói: “Không có.”

Bầu trời xanh thẳm, mây trôi nhẹ nhàng, mà mà đôi mắt đen như màu mực kia lại sáng người duwois ánh mặt trời như đá Obsidian.

Sau đó, trời mưa. Tiếng sấm nặng nề, bầu trời mịt mù, mưa rơi xuống mái nhà cũng kỹ phát ra tiếng lộp bộp.

Bọn họ yên lặng đứng dưới mái hiên, nhìn cơn mưa không ngừng trút xuống sân.

Hắn lãnh đạm nói: “Là cậu chủ động nói với lão gia sao?”

“Ừ.”

“Vì sao? Vị trí gia chủ này hấp dẫn cậu đến vậy sao? Cảm giác nắm quyền trong tay rất thích?”

Sở Dịch Thần vẫn không nói gì.

“A.” Hắn nở nụ cười, “Vậy là từ hôm nay cậu là thái tử rồi, có phải cũng rất sướng không? Vậy tôi nên gọi cậu thế nào đây, gia chủ tương lai?”

“Anh không tán thành.”

Hắn cười lạnh: “Cậu có làm không thì liên quan gì đến tôi? Lại nói, tôi có không tán thành thì kết quả sẽ có sự thay đổi?”

“Vân Hàm, em muốn dùng năng lực của chính mình để bảo vệ anh và Mẫn Nhiên, đây là lí do dũy nhất em tiến đến vị trí này.”

“Bảo vệ chúng tôi?” Hắn giống như vừa nghe một câu chuyện cười vô cùng khôi hài, “Đừng dùng những lời nói tốt đẹp như vậy để tô son trát phấn cho tâm theo đuổi dục vọng cá nhân của cậu. Tôi và Mẫn Nhiên chịu không nổi.” Hắn xoay người rời đi, đi được hai bước, lại hỏi, “Sở Dịch Thần, nếu như tôi cướp vị trí này từ trong tay cậu thì sao?”

Âm thanh của nam nhân phía sau thật bình tĩnh: “Chỉ cần anh muốn, em đều sẽ cho anh.”

Gió lớn thổi bay nhân ảnh, tất cả đều biến thành phản chiếu hư ảo. Thời gian phần phật trôi qua, như bạch mã, như nước chảy. Tang lễ của cha hắn, hắn đờ đẫn quỳ, đáy mắt khô cạn không còn phát ra ánh sáng. Sở Dịch Thần trầm mặc quỳ xuống cạnh hắn, ở bên hắn một ngày một đêm trước di ảnh đen trắng.
“Người cũng đã mất, người còn sống chỉ có cách sống thật tốt mới có thể khiến họ cảm thấy yên tâm.” Sở Dịch Thần nhét đồ ăn vào trong tay hắn, “Anh phải anh một chút gì đó, nếu anh gục ngã, bác gái sẽ càng không chịu nổi.”

“Cho dù là lúc nào cậu cũng có thể bình tĩnh, đây cũng là một phần chuẩn bị cho vị trí người thừa kế?” Sắc mặt hắn không chút thay đổi nói, “Tôi không thể bình tĩnh như cậu được, bởi vì người đã mất bà cha tôi. Tôi là đứa con ruột mang trong mình dòng máu cảu ông ấy.”

Sở Dịch Thần dừng ánh mắt một chút, xoay người nói với bảo tiêu đi phía sau: “Đưa Vân thiếu xuống nghỉ ngơi, tìm một bác sĩ đến nhanh chóng tiêm dịch dinh dưỡng cho anh ấy.”

“Cút ngay!” Hắn tránh khỏi bàn tay của bảo tiêu, quát, “Sở Dịch Thần, cậu có tư cách gì đòi quản tôi?”

“Tôi là gia chủ kế tiếp, anh quên rồi sao?” Người nọ dùng giọng nói cường thế nói chuyện với hắn.

Gia chủ.

Còn có gì để ngạc nhiên?

Hắn vốn không hề có dã tâm, lại vì một câu nói khiến hắn không cam lòng mà nổi lên dục vọng chiếm đoạt.

“Ngay cả ngài cũng thấy con không bằng hắn sao?” Hăn đứng giữa chủ trạch, chất vấn ông nội Sở Quảng Nhạc.

“Vậy con thấy con mạnh mẽ hơn hắn?”

“Chỉ bằng việc con là con đẻ của cha con.”

Lão nhân cười, từ khi Sở tần ra đi thân thể ông cũng dần yếu đi, gần đây tinh thần lại có chút kém, tựa vào ghế gỗ lim, nói: “Cha con chưa từng nói với con sao? Nó không phải con đẻ của ta, theo huyết thống mà nói, con chả có gì khác Dịch Thần cả. Nếu đem ra so sánh thì hắn quyết đoán hơn con, bình tĩnh hơn con, cứng cỏi hơn con, cũng ác độc hơn con. Tất cả đều là điều kiện tất yếu để trở thành gia chủ. Vân Hàm, đừng chấp nhất vị trí này, con không thích hợp.”

Khi hắn thất vọng rời đi, một con chim lạc đàn bay qua phía chân trời, phát ra tiếng kêu thê lương.

Hắn vốn định từ bỏ, nhưng thời cơ lại đến rất trùng hợp.

Sở Dục bị bệnh nhẹ, Sở Dịch Thần vội vàng tiếp nhận. Một đám người trong Hắc ưng hội do Hôi Lang cầm đầu cơ nhân cơ hội hỗn loạn tạo phản. Khi tên Hôi Lang cáo già mê hoặc hắn bảo đảm sẽ giúp hắn ngồi lên vị trí kia, dục niệm tro tàn của hắn lại bùng cháy.

“Dịch Thần, tôi bị đám Hôi Lang bắt đi, chúng nói muốn cậu đi một mình đến bến tàu phía nam...” Hắc dùng giọng điệu kinh hoảng diễn trò bên kia điện thoại, lấy sự ngu ngốc của bản thân, dụ người nọ vào bẫy. Điện thoại di động trên tay Hôi Lang truyền đến âm thanh lạnh lẽo của anh: “Tôi sẽ làm theo yêu cầu của các người, điều kiện là không được làm tổn thương.”

đọc ngantruyen.com/
Sau khi cúp điện lại hắn có chút áy náy mà nhíu mày: “Mọi người chỉ bắt hắn là được rồi, đừng có giết.”

“Tất cả đều sẽ làm theo ý cậu.” Hôi Lang giấu đi hung quang trong ánh mắt, cười nói.

Người nọ đi rồi, ba giờ sau lại có thể trốn thoát.

Sau đó, tất cả đều không thể khống chế.

Con mồi biến thành thợ săn, thợ săn lại trở thành con mồi. Hôi Lang bị giết tại trận, mà hắn lại hốt hoảng trốn đi, theo sắp xếp của lão Dương che giấu thân phận làm nhân viên phục vụ ở Lệ Hào. Cuối cùng bị tìm được, rơi vào một cơn ác mộng khủng bổ.

Di ảnh của cha, khuôn mặt tươi cười của Hôi Lang, bộ dáng ông nội lắc đầu thở lại, biểu tình thẹn thùng của nữ sinh đưa đồ uống cho hắn, liên tục xoay tròn, hóa thành ánh mắt tối đen sâu thẳm của Sở Dịch Thần, môi của anh mấp máy, như đang nói gì đó.

Nhưng lại không nghe được rõ ràng.

Âm thanh bén nhọn, ồn ào, chợt cao chợt thấp này không ngừng vang lớn bên tai, hắn cố gắng phân biệt, lại chỉ nghe thấy tiếng khóc đè nén vì đau khổ.

Âm thanh ấy rất quen thuộc.

Là chính hắn.

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.